Anh đừng buồn vì
khoảng trời riêng trong hình hài nhỏ bé mà anh không thể chạm vào
Cũng như mảnh đất tâm hồn của riêng anh, em chẳng lý do nào biết được
Người ta bảo: nhân
duyên từ kiếp trước.
Kiếp này ta nhận ra nhau
Vậy thì cớ làm sao
Ta cứ cấu cào dĩ vãng
Cho tan nát yêu thương!
Em là loại đàn bà
ương bướng
Chẳng thể nhún nhường khi đã tổn thương
Nhưng em biết cuộc đời mình
Là bình yên là bến đổ cuối đường
Có anh!
Xin
Hãy giành
Phút lặng lòng
Để hiểu...
*Hoa Xuyến Chi*
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét