Em thảng thốt
Niềm tin rơi tòm xuống vực
Nghe tim mình ray rứt
Chân tình thời nay dường như bất lực
Trước kim tiền
Phận người quá đỗi mong manh
Em
Không phải anh
Chạy đua với đời bằng tiếng cười gian dối
Bỏ mặc sau lưng bao nhiêu lầm lỗi
Một ánh mắt nhìn
Một tiếng thở dài
Rồi lặng lẽ thôi
Em trở về với đơn
côi
Gậm nhấm niềm tin đang mỏng dần sau bấy nhiêu vụn vỡ...
*Hoa Xuyến Chi*
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét