"Con trai yêu,
Mẹ bắt đầu viết cho con. Mẹ viết như một lời tâm sự cho vơi đi những u uất.
Bây giờ, con thường hỏi: "Mẹ ơi, bố đi đâu?". Mẹ chỉ biết lặng nhìn con rồi bảo: "Bố đi công tác xa lắm con à". Những lúc đó, trái tim mẹ thắt lại. Yêu con nhiều và đau đớn cho mình.
Nhưng con có biết, một ngày không xa lắm đâu con sẽ chẳng còn mẹ ở bên cạnh để hỏi về bất kỳ điều gì.
Ai rồi cũng phải ra đi, đi về cõi vĩnh hằng con trai ạ. Mẹ chỉ tiếc vì sự ra đi nhanh vội của mình khi con chưa kịp trưởng thành. Ngày cầm trên tay tờ giấy chuẩn đoán bệnh, tất cả như sụp đổ dưới chân. Mẹ không khóc được. Mẹ càng không thể chia sẻ cho bất cứ ai. Ông bà ngoại già yếu lắm con ạ. Ngày bố từ bỏ hai mẹ con ta cũng là lúc mẹ mang theo con khăn gói vào tận Sài Gòn. Chỉ có cô Hân là bạn học cũ mà chúng ta có thể nhờ giúp đỡ tìm một chỗ nương náu. Rồi mẹ lại được đi làm theo đúng chuyên môn của mình. Đàn bà ngành xây dựng nghe có vẻ mạnh mẽ cằn cỗi, nhưng mẹ lại rất yếu đuối. Nhất là lúc bơ vơ như thế này.
Mẹ mong con lớn khôn từng giờ...
Mẹ của con,
Nghi".
______________________
Từ trang nhật ký của người quen
Nghe tim mình nấc lời nghèn nghẹn
Có những mảnh đời không trọn vẹn
Nỗi buồn đau vây kín nỗi buồn đau...
*Hoa Xuyến Chi*
Buồn quá i!!!
Trả lờiXóaSẽ sớm cười tươi chị ạ.
XóaThật buồn!!!!
Trả lờiXóaTừng mảnh đời vắt ngang cuộc sống của mình thế thôi cô ạ.
Xóa