Sài Gòn cuối năm
Không lạnh
Chút se se không đủ sức thổi nên một mùa đông
Chút nắng cười yếu ớt
Phố nhộn nhịp mà phảng phất chút buồn
Hàng cây già lặng im
Ghế đá công viên thôi cười khúc khích trước những cặp đôi ôm ấp nồng nàn
Gió nhẹ nhàng nhắc
nhở mùa sang
Là nỗi nhớ dâng tràn trong huyết quản
Em
Mở một tiếng gọi khan trong lồng ngực
Nghe đôi mắt rưng rưng
Rằng
Em nhớ...!
Mùa về
Mùa của yêu thương
Mùa của sự chở che, của những vòng tay ấm áp
Em nắm đôi bàn tay mình thô ráp
Vỡ òa
Tiếng nấc đơn côi
Chỉ là em thôi
Loài hoa dại bên đường
*Hoa Xuyến Chi*
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét